Giá xe 1 chiều đã bao trọn gói: tiền xăng, tài xế
Không phụ thu tiền xăng khi vượt km.
2 chiều đi về trong ngày & qua đêm: xin liên hệ
Hành trình trở về miền ký ức lịch sử - Cảm nhận dấu ấn bất diệt trên mảnh đất Quảng Trị anh hùng
LỊCH TRÌNH THAM QUAN: Đón sân bay Huế hoặc sân bay Đồng Hới > Thành Cổ Quảng Trị - Sông Thạch Hãn - Nghĩa Trang Trường Sơn - Nghĩa Trang Đường 9 Nam Lào - Cầu Hiền Lương - Sông Bến Hải - Trả về Thành phố Huế hoặc Thành phố Đồng Hới
Khởi đầu hành trình từ sân bay Huế, Tour Mưa Đỏ sẽ đưa bạn về với vùng đất “bom đạn qua rồi, tình người ở lại” – Quảng Trị. Trong không gian trầm mặc, du khách sẽ có dịp ghé thăm những địa danh lịch sử nổi tiếng gắn liền với bao ký ức hào hùng của dân tộc:
Thành Cổ Quảng Trị: Lắng đọng trong từng viên gạch, Thành Cổ là nơi ghi dấu những trận chiến ác liệt gắn liền với mùa hè đỏ lửa năm 1972, để lại bao ký ức bi tráng về tinh thần bất khuất của quân và dân ta.
Sông Thạch Hãn: Con sông huyết mạch gắn liền với biết bao hy sinh của lớp lớp thế hệ chiến sĩ, là dòng nước thiêng liêng được nhắc đến trong nhiều áng thơ ca, nhạc họa.
Nghĩa Trang Liệt Sĩ Đường 9 Nam Lào và Nghĩa Trang Trường Sơn: Nơi an nghỉ của hàng chục nghìn anh hùng liệt sĩ, những người đã ngã xuống để đất nước có ngày thống nhất, độc lập hôm nay. Đến đây, mỗi người như lặng mình tưởng niệm và tri ân.
Cầu Hiền Lương – Sông Bến Hải: Vạch chia đôi đất nước một thời, hiện tại đã nối liền hai bờ non sông, biểu tượng cho khát vọng thống nhất và hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Hãy cùng Xe sân bay Huế trải nghiệm chuyến hành trình đặc biệt này để trở về miền ký ức hào hùng, thắp nén hương tri ân lên những địa danh lịch sử anh dũng, để cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của hòa bình hôm nay!
CUỘC CHIẾN THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ - BẢN HÙNG CA BẤT HỦ
Nếu phải nhắc đến những bản hùng ca bất tử trong lịch sử hiện đại Việt Nam, tôi tin rằng cuộc chiến tại Thành Cổ Quảng Trị vẫn luôn là một dấu ấn không thể phai mờ. Nằm giữa miền Trung khói lửa, Quảng Trị vốn yên bình, thơ mộng với sông Thạch Hãn hiền hòa, ngày ấy bỗng trở thành “chảo lửa”, nơi chứng kiến sự hy sinh và lòng quả cảm phi thường của bao lớp người. Cuộc chiến 81 ngày đêm tại Thành Cổ Quảng Trị mùa hè đỏ lửa năm 1972 không chỉ là một trận đánh quyết liệt về mặt quân sự, mà còn là biểu tượng bất khuất của ý chí dân tộc, của những con người dám sống, dám chết vì Tổ quốc.
Tôi từng đặt chân lên mảnh đất Thành Cổ trong một chiều mưa lâm thâm báo hiệu mùa mưa bão đến gần. Cảm xúc lặng người khi nhìn thấy cổng thành rêu phong, những bức tường vẫn còn in vết đạn bom. Xung quanh thành là những đồng cỏ dại, những khóm hoa sứ trắng nghiêng mình trước gió – như những linh hồn bất tử còn lưu lại nơi đây. Đứng lặng giữa không gian ấy, tôi dường như cảm nhận được âm vang của quá khứ vọng về. Dòng Thạch Hãn vẫn êm đềm trôi, nhưng bên dưới lớp nước ấy là biết bao câu chuyện chưa kể, bao ký ức bi tráng và linh thiêng của những người lính “Tuổi mười tám đôi mươi.”
Mỗi viên gạch, mỗi mảnh tường của Thành Cổ Quảng Trị đều thấm máu và nước mắt. 81 ngày đêm, quân và dân ta đã kiên cường chiến đấu, giữ từng tấc đất, từng bức tường, từng chiến lũy suốt mùa hè rực lửa năm 1972. Lớp lớp chiến sĩ từ mọi miền hội tụ về, chiến đấu không quản hiểm nguy, thiếu thốn. Có những người chỉ vừa rời ghế nhà trường, tuổi đời còn rất trẻ, vậy mà vẫn dốc cạn nhiệt huyết và tuổi xuân gửi lại nơi này. Họ đã chiến đấu và ngã xuống ngay bên đồng đội, dưới làn mưa bom bão đạn ác liệt chưa từng có trong lịch sử chiến tranh hiện đại.
Người ta nói, bom một ngày trút xuống Thành Cổ còn nhiều hơn cả bốn năm chiến tranh thế giới. Ở nơi ấy, cái sống và cái chết liền nhau trong gang tấc. Người lính hôm nay còn trò chuyện, mai đã hóa thành cát bụi. Sự khốc liệt của chiến tranh dường như chỉ làm rực cháy hơn tinh thần quả cảm và sức sống kỳ lạ của người lính trẻ Việt Nam. Mỗi tấc đất nơi Thành Cổ đều là minh chứng rõ nét nhất cho tinh thần quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh – tinh thần đã làm nên lịch sử.
Giữa những ngày tháng bi thương ấy, tình đồng chí, đồng đội đã trở thành thứ ánh sáng ấm áp giữa màn đêm khốn khó. Người còn sống nâng niu xác đồng đội rồi lặng lẽ gạt nước mắt tiếp tục ra trận. Những cánh thư vội vàng gửi về quê nhà rồi mãi mãi không có hồi âm; những lời dặn dò, lời xin lỗi gửi lại nơi chiến hào – tất cả tạo nên một bi ký bất tận về tình người giữa chiến tranh.
Cảm nhận về cuộc chiến Thành Cổ Quảng Trị, tôi không đơn thuần chỉ nghĩ về chiến thắng hay sự mất mát. Đó là sự hòa quyện của niềm tự hào, lòng tiếc thương và khâm phục tuyệt đối đối với các anh hùng liệt sĩ. Họ đã sống và chết giản dị như cỏ cây nơi này, nhưng tên tuổi và tinh thần của họ mãi mãi bất tử trong lòng hậu thế. Nhờ máu xương và nước mắt của họ, đất nước này mới có hòa bình, nhân dân mới có quyền sống, quyền hạnh phúc và tự do hôm nay.
Có lẽ ở nơi sâu thẳm mỗi người Việt Nam, Thành Cổ Quảng Trị không chỉ đơn thuần là một di tích lịch sử, mà hơn hết nó đã trở thành một địa chỉ đỏ trong tâm hồn – một miền thiêng liêng mà mỗi lần nhắc tới đều gợi lên cảm giác biết ơn, tự hào và xúc động khôn nguôi. Tiếng ầm vang bom đạn, tiếng khóc và tiếng hát của người lính năm xưa, dường như vẫn vọng lại trong tiếng gió và dòng sông. Bởi thế, dù đi xa đến đâu, thì những ai từng đến Quảng Trị, từng viếng Thành Cổ, cũng như tôi, sẽ không thể nào quên được chiều mưa đỏ loang máu của một thời tuổi trẻ dân tộc.
Mỗi năm, biết bao đoàn người lặng lẽ trở về Thành Cổ. Họ không chỉ là thân nhân liệt sĩ, mà còn là những người trẻ, thế hệ sau này, mong muốn được tận mắt nhìn thấy, được lắng nghe, được cảm nhận không khí linh thiêng và bi hùng nơi đây. Những ngọn nến lung linh thắp sáng đêm Thành Cổ, những bông hoa trắng đặt bên dòng Thạch Hãn, tất cả như một lời tri ân không lời gửi về quá khứ, gửi đến những người đã ngã xuống cho hôm nay tươi sáng.
Cuộc chiến Thành Cổ Quảng Trị đã lùi xa hơn nửa thế kỷ, nhưng dư âm thì vẫn còn mãi. Chiến tranh là đau thương, nhưng cũng là liều thuốc thử cho ý chí và phẩm giá con người. Thành Cổ Quảng Trị chính là hiện thân sống động và mãnh liệt nhất cho tinh thần bất khuất, ý chí kiên cường và trái tim nhân hậu của dân tộc Việt Nam.
Tôi tin rằng, mỗi lần nhắc tới cuộc chiến thành cổ ấy, thế hệ trẻ hôm nay lại được nhắc nhở về giá trị của độc lập, tự do và trách nhiệm với Tổ quốc. Để rồi, giữa những mối lo toan của đời thường, giữa bộn bề hiện đại, chúng ta càng biết trân quý hiện tại, sống đẹp và sống xứng đáng hơn với những gì mà các anh đã gửi lại nơi đất mẹ anh hùng này.